Cũng không biết có phải do đói lả đến nơi rồi hay không mà hắn ta cảm thấy một chén canh bình thường như thế này còn ngon hơn tất cả mỹ vị mà hắn ta từng ăn trước đó.
Nhịn không được ngẩng đầu cười, ngữ khí chân thành nói: “Hôm nay phải nhờ vào Tam hoàng huynh rồi.”
Cơ Trường Uyên nghe xong lời này, trên mặt lộ ra một tia đắc ý, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chỉ một chút đồ thô thôi, để Lục hoàng đệ chê cười rồi.”
“Làm sao có thể chứ?”
Lục hoàng tử lắc đầu: “Thức ăn tuy rằng không tinh xảo bao nhiêu, nhưng người có thể nghĩ đến phương diện này, vậy chứng tỏ tâm ý trân quý cỡ nào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây