Mai Tố Tố ngồi xuống xong cũng ngáp một cái, nâng tay hắn lên cọ cọ, không cần suy nghĩ liền nói: “Một mình ngủ không được.”
Cơ Trường Uyên bật cười. Mai Tố Tố cũng cười, khuôn mặt kiều diễm, nhu mỹ động lòng người.
Nàng buông tay hai người đang nắm ra, đặt trên đùi nàng, sau đó rút tay phải ra, cầm đũa gắp đồ ăn cho hắn: “Vương gia làm việc vất vả, phải ăn nhiều một chút.”
Cơ Trường Uyên nhìn thấy đồ ăn trong chén đột nhiên nhiều thêm, tay cầm đũa bỗng dừng động tác.
Lòng hắn bị những lời này làm cho có chút xúc động, tâm tình mềm mại hẳn đi, bên ngoài có rất nhiều người mắng hắn lãnh khốc vô tình, không coi ai ra gì, cũng có không ít người khen hắn lắm mưu giỏi đoán, văn võ toàn tài, nhưng nàng lại là người đầu tiên lo lắng hắn vất vả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây