“Chủ tử người tỉnh rồi ?”
“Chủ tử, bây giờ người đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Mai Tố Tố không trả lời, đầu óc là một mớ hỗn độn, nàng muốn mở miệng nói chuyện nhưng căn bản không phát ra được thanh âm nào, mí mắt càng thêm nặng nề, rất nhanh lại lần nữa khép lại.
Hoa Nùng lo lắng đến độ mắt đỏ hoe, khóc lóc nhìn về phía Tuyết Nha: “Làm sao đây? Nô tỳ không tìm thấy trắc phi, Chu nhũ mẫu bảo nô tỳ sáng mai hẵng đến, nhưng chủ tử đã như thế này rồi, làm sao có thể chần chừ thêm nữa?”
Trong Vương phủ mọi hôm đều là gió chiều nào xuôi theo chiều ấy, việc hôm nay Mai chủ tử trở về chắc chắn đã bị người có ý nhìn ra, trắc phi thừa dịp này mà đổ dầu vào lửa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây