“Vậy ý của Vương gia là?”
Cơ Trường Uyên tựa hồ chẳng mảy may để ý, thản nhiên nói: “Nếu hắn đã chết, thế thì lần này cứ để cho hắn có đi mà không có về vậy.”
Nói tới đây, hắn tựa hồ nghĩ tới gì đó, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, âm trầm, thật lâu sau mới cắn răng nghiến lợi hỏi: “Nàng ấy thế nào rồi?”
Thôi Tổ An biết chủ nhân đang hỏi tới ai, sắc mặt đông cứng lại, cắn răng mà nói: “Vẫn... vẫn còn đang đào... đã đào được bốn, năm mét rồi.”
Càng nói giọng hắn ta càng nhỏ dần, cuối cùng đầu gần như đã cúi xuống tận ngực.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây