Chu đại nhân mang theo các vị cô nương rời đi, để lại Xuân Anh ở lại trong viện chờ đợi, xem cô nương khi nào thì quay về. Lục Phù gọi người tới giúp đỡ dọn dẹp bàn ghế, sau đó mới ra ngoài cùng Xuân Anh chờ đợi.
“Vừa rồi thật vui vẻ, mấy ngày nay Ngũ cô nương thật hòa nhã, tiếc là lại kết thúc chóng vánh.”
Nghe nàng nói chuyện có vẻ lơ tâm, Xuân Anh nghiêm mặt gõ nhẹ vào đầu nàng. “Bị nhốt vào nhà củi rồi mà vẫn chưa chừa à? Lời này là đang nói Thế tử không nên gọi cô nương qua đó, phá hỏng hứng thú của mọi người sao?”
Tội danh này Lục Phù nào dám gánh, sợ hãi liên tục lắc đầu. “Không dám không dám, tỷ tỷ đừng nói dọa muội. Chỉ là nghĩ đến vừa rồi mọi người vui vẻ hòa thuận, chỉ có tỷ tỷ là bận rộn, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.”
Xuân Anh nghe vậy có chút im lặng. Nàng cũng chỉ là quen tiết kiệm, sợ một khi lơ tâm, chơi đùa quá trớn, tiêu xài hoang phí, tiền tiêu vặt tích cóp được sẽ trôi tuột khỏi kẽ tay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây