“Không đọc nổi sao?” Chớp mắt một cái, hai người đã đổi vị trí cho nhau.
Hắn dựa vào ghế mây, chống khuỷu tay, trông rất thoải mái. Đĩa hạt dưa mới được bóc lúc nãy được Xuân Anh bưng nguyên si trở về, thay vào đó là một ấm trà Ngọc Lộ thanh mát.
Người nọ bưng chén trà, thổi nhẹ chiếc lá trà xanh biếc trên miệng chén, khóe mắt liếc nhìn cánh tay đang giấu sau lưng nàng.
Thất cô nương cúi đầu, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào họa tiết hoa sen bằng ngọc trên tà váy, len lén liếc nhìn hắn một cái, nghĩ đến sự thông minh của hắn, trong lòng không khỏi buồn bã tự kiểm điểm. “Thật sự là rất khó. Trước đây, mỗi lần cùng thái thái đi Từ An tự dâng hương, thái thái luôn nói ta không có tuệ căn. Vị đại sư kia nghe vậy chỉ cười, cũng không phản bác lời thái thái nói.”
Đây là đang biện minh cho bản thân. Năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, niệm kinh chính là ngón tay ngắn nhất trên người nàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây