Không hiểu mình đã chọc giận hắn ở đâu. Bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối nàng bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy, nâng lên mân mê trên mặt bàn nhỏ. Người này không nói một lời, mí mắt hơi cụp xuống, như đang thưởng ngoạn một bảo vật quý hiếm, vô cùng thích thú. Bàn tay nàng nhỏ bé như vậy, năm ngón tay hơi cong lại, giống như nàng, bị hắn trêu chọc đến ngượng ngùng. Còn bàn tay to lớn mạnh mẽ của hắn bao bọc lấy tay nàng, ấm áp, không hề cảm thấy nóng.
Ở bên hắn, luôn có mùi hương mai thoang thoảng. Nàng cảm thấy mùi hương trên đầu ngón tay của thế tử lan theo mu bàn tay nàng, giống như con người hắn, từng chút từng chút tiến tới, khiến nàng choáng váng, tim đập như nai con.
“Hạ Trinh người này, không dễ đối phó. Gặp lại hắn ta, tránh xa hắn ta xa một chút.” Giọng hắn trầm thấp mê hoặc, mang theo chút khàn khàn, tay kia nhân cơ hội dịch bàn nhỏ ra, cổ tay dùng sức, dễ dàng kéo người đang quỳ đối diện lại gần.
Trong nháy mắt mất đi sự cân bằng, nàng loạng choạng ngã vào lòng hắn, may mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo, vẫn nhớ đây là trên đường núi, cửa sổ xe mở rộng, không thể để nàng kêu lên thành tiếng.
Vì vậy lại để hắn được đắc ý. Người này dùng cánh tay rắn chắc ôm lấy eo nàng, một tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, vốn là để an ủi, nhưng lại bị hắn biến thành tiếng cười trầm thấp vang lên trên đầu nàng, phá hỏng tất cả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây