Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 132: Vị thế tử nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Cơn mưa kéo dài đến tận nửa đêm. Vì cuộn tròn người lại, Thất cô nương nép trong lòng Khương nhị gia, ngủ không ngon giấc. Mơ mơ màng màng, tai ù ù, toàn là tiếng tí tách, tiếng mưa rơi trên mái ngói. Trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mê, vẫn còn nhớ không được trở mình, làm phiền giấc ngủ của Khương Dục.

Lúc này, ngoại trừ nàng và Khương Nhu, cùng với nha hoàn hầu hạ bên cạnh, những người còn lại đều chưa thực sự ngủ. Khương Dục nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, dỗ dành nàng thả lỏng cơ thể, an tâm nép vào lòng hắn, rồi lại kéo áo choàng khoác trên người nàng, sau đó mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những lúc đi du học bên ngoài, hắn cũng từng gặp phải tình cảnh tồi tệ hơn thế này. Thậm chí còn không tìm được một ngôi miếu đổ nát nào, non nước hiểm trở, chỉ có vài người bạn đồng hành. Những vất vả gian khổ đó, hắn chưa từng kể cho nàng nghe. Chỉ là hắn không ngờ, lần này mang nàng ra ngoài, nha đầu này lại ngoan ngoãn đến lạ, hắn nói gì, nàng cũng không cãi lại nửa lời, ngoan ngoãn chưa từng thấy.

Cầm miếng bánh bình thường nàng chẳng bao giờ đụng đến, chấm với nước nóng, bỏ vào miệng nhai nuốt từ từ, lông mày cũng không nhíu lấy một cái. Hai miếng bánh hạt dẻ còn lại trong xe, nàng đều nhường cho Ngũ cô nương đang ốm yếu, mệt mỏi đến mức nuốt cũng không nổi.

Mọi chuyện khác đều tốt, chỉ duy nhất một điều, Thất cô nương tỏ ra không cam lòng. Dù sao cũng không thể tránh khỏi việc ăn uống nghỉ ngơi, chỉ đành bất đắc dĩ buông chiếc quạt tròn đã gần như mọc rễ trong tay. Vẻ e dè này, so với dáng vẻ phóng khoáng thường ngày, cứ như không phải cùng một người.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)