Năm Hoằng Nghiệp thứ hai, hậu viện phủ Giang Âm Hầu.
“Hầu gia, thai vị của trắc phu nhân không thuận, khó sinh đã là điều khó tránh khỏi. Ngài xem, có thể cho phép bà đỡ dùng chút thuốc hỗ trợ sinh nở không?” Chính thất phu nhân Đàm thị đứng bên cạnh Giang Âm Hầu, tay cầm khăn, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hạ Trinh đứng ngoài tấm màn hoa văn xanh lam, khuôn mặt không chút cảm xúc, đưa tay chỉnh lại áo choàng trên vai. Thời tiết đã vào đông, Yến kinh giá rét, thêm vào đó đêm qua lại có trận tuyết đầu mùa, dù đã thêm lò sưởi, cũng không át được cái lạnh khô trong phòng.
Ánh mắt nhìn vào tấm màn bông dày, nghe thấy tiếng la hét hỗn loạn bên trong, duy chỉ thiếu tiếng của nàng. Bàn tay giấu dưới lớp áo choàng của hắn nắm chặt, hơi run rẩy.
Đã bao lâu rồi hắn không đến viện của nàng? Lần trước vì nàng vẫn giữ đồ của người đó, hắn nổi trận lôi đình, đem tất cả người hầu bên cạnh nàng cho Đàm thị thay đổi, lại cấm túc nàng nửa năm. Sau đó, trong lòng như có gai, mỗi khi gặp nàng, cái gai đó lại nhói lên, chi bằng cứ tránh mặt, không gần gũi nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây