Trong thư phòng Lãng Uyển, hắn chống khuỷu tay lên bàn, nhớ lại lúc nàng đáng thương cầu xin hắn thả nàng về. Giọng nói ngọt ngào mềm mại, hơi mang chút ngây thơ.
“Chuyện này không được đâu, nếu để Nhị ca biết, nhất định sẽ đánh gãy chân ta.” Vẻ mặt nhỏ nhắn xinh xắn, hai tay che trán hắn, lá gan không nhỏ, ra sức đẩy hắn ra, hoàn toàn không có chút tôn ti trật tự nào, không cho hắn lại gần.
Từ lời nói của nàng không khó nghe ra, Khương Dục đối với nàng, vừa là cha vừa là huynh, có lẽ trong lòng nàng, còn thân thiết hơn bất kỳ ai.
Trong thư phòng yên tĩnh, hắn xoa xoa mi tâm. Gặp phải một cô nương nhìn thì dễ nắm bắt, nhưng thực ra lại có chủ kiến riêng như vậy, về sau còn không biết sẽ dây dưa với hắn thế nào.
Từ trên bàn lấy ra một bức thư, ánh mắt rơi vào hai chữ “điếu tang”, đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt mang theo vẻ trầm ngâm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây