Nàng lo lắng bệnh tình của hắn tái phát. Người kia vô cớ lại ngừng điều trị, hắn có thể không quan tâm đến thân thể của mình, nhưng nàng không thể làm hỏng danh tiếng của mình.
Thất cô nương thầm nghĩ trong lòng, không cho Xuân Anh đi theo, tự mình đến phòng Nhiễm cô nương. Nháy mắt với nàng ta, Nhiễm Thanh hiểu ý, quạt tròn trên tay phe phẩy, sai Hương La và Tân Cúc ra cửa canh gác.
“Sao vậy? Có chuyện gì không thể đợi lát nữa trên đường nói, còn phải đặc biệt đi một chuyến thế?” Tính tình Thất cô nương như thế nào, tiếp xúc lâu ngày, mọi người ít nhiều cũng có thể đoán được. Vị này không phải là người thích náo nhiệt, dễ dàng chạy đến nhà người khác.
“Đợi lát nữa thì không tiện.” Đi qua kéo Nhiễm cô nương ngồi xuống, do dự một lúc, nàng mới khó xử nói, “Ngày thường nếu có việc muốn gặp vị kia, nên tìm ai truyền lời?”
Nhiễm Thanh ngẩn người, kinh ngạc nhìn nàng, lấy quạt che miệng, hạ thấp giọng. “Đây là muốn tìm Thế tử? Vị gia đó lúc này không ở Lộc Sơn. Quản đại nhân không báo cho cô biết sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây