“Xuân Anh tỷ tỷ, tiểu thư mấy hôm nay hình như không được vui. Khóe miệng thì cười, mắt cũng cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo. Thôi ma ma nói đó là gì nhỉ? À đúng rồi, là 'cười gượng', không phải chuyện tốt.”
Lục Phù ngồi xổm bên giếng nước, xắn cao tay áo, một tay cầm chày gỗ táo dùng để giã quần áo, tay kia giơ lên lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay. Trời nóng, chỉ hơi cử động một chút là mồ hôi đầm đìa. Vải áo mỏng manh ướt đẫm dính vào lưng, khiến người ta cả người khó chịu.
Để Xuân Anh đang quay guồng nước nghe rõ lời mình nói, nàng ấy cố tình dừng lại, ngẩng đầu gọi Xuân Anh.
“Con bé này, nói bậy. Lời đó là để mắng những kẻ tiểu nhân miệng nam mô bụng bồ dao găm, lòng dạ xấu xa, sao có thể dùng cho tiểu thư được?” Xuân Anh thở hổn hển, tranh thủ quay lại gọi nàng ấy tới giúp.
Lục Phù ai ôi một tiếng, nói sai cũng chẳng phải lần đầu, chẳng hề để tâm. Đứng phắt dậy, tay ướt sũng lau qua lau lại vào chiếc tạp dề, lúc này mới phát hiện tay kia vẫn cầm chày giã đồ. Đang định đặt xuống để qua giúp thì thấy Hương La từ phòng Nhiễm cô nương đi ra. Trên tay còn bưng một chậu gỗ, thấy Xuân Anh múc nước khó khăn, liền đặt chậu xuống đất, xắn tay áo giành lấy việc múc nước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây