Buổi sáng, Thôi đại nhân giảng giải hội điển. Các cô nương ở các viện túm năm tụm ba đi về phía lớp học. Khí hậu trong núi dễ chịu, nên sáng sớm thức dậy luôn cảm thấy đặc biệt sảng khoái.
Trên đường thỉnh thoảng gặp người quen, sẽ gật đầu nhẹ rồi lướt qua nhau. Thất cô nương đang lặng lẽ ghi nhớ bài học mà Thế tử sẽ kiểm tra hôm nay, vô tình ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Giả cô nương phía trước đang quay lại nhìn mình. Trong đầu đang suy nghĩ việc khác, nên nàng chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
Nào ngờ lại khiến Nhiễm cô nương bên cạnh, bắt chước Lục Phù, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo nàng. “Cô cố ý chọc tức nàng ta phải không?”
“Trước đây chỉ biết cô giỏi giả vờ. Bây giờ mới nhận ra, Thất cô nương cô đó, lần đầu tiên đến Ngọc Khánh Trai, ngày hôm sau Ngũ cô nương liền xảy ra mâu thuẫn với Giả cô nương. Từ đó dần dần xa cách. Chẳng lẽ là do cô nói xấu sau lưng?” Ân cô nương bên kia mặt lạnh tanh, ánh mắt sâu thẳm. Ngẩng cằm, ung dung bước đi. Ai quen biết nàng ta đều hiểu, Ân cô nương đang trêu chọc người ta. Tuy trên mặt không cười, nhưng giọng điệu này chỉ dành cho những người nàng ta thật sự quý mến mới nói chuyện thân thiết như vậy.
“Nào chỉ nói xấu. Chuyện ồn ào huyên náo mấy hôm trước, Ngũ cô nương chủ động nhận phạt, ngay cả Giả cô nương cùng phòng cũng phải đứng dưới nắng gắt suốt hơn một canh giờ. Nữ quan đại nhân phải đích thân ra mặt dàn xếp, bây giờ ai cũng né tránh chuyện này. Kẻ nào lúc trước dựng chuyện, chắc hẳn ban đêm cũng ngủ không yên. Giang Âm Hầu phủ, há có thể tùy tiện bịa đặt sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây