“Đúng, ta đang tính toán như vậy, chúng ta có tiền đương nhiên phải trả hết sạch nợ.”
“……”
Lê Tương cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng mới mở miệng khuyên nhủ: “Phụ thân, bằng không chúng ta cứ kéo dài thêm ba tháng nữa đi. Nếu một lần trả hết cho người ta, sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Đương nhiên với đám Cừu thúc, ngươi có thể lén lút trả hết cho họ được, nhưng những người không thân quen khác thì không nên.”
Nghe xong những lời của nữ nhi, Lê Giang ngây người một hồi lâu vẫn không nói nên lời. Hắn cũng không ngốc, chỉ do hy vọng trả được nợ làm mụ mị đầu óc nên không suy xét kỹ càng.
“Đúng là đạo lý đó, không nên để tiền tài hấp dẫn ánh mắt người khác. Trong mắt người bên ngoài, nhà chúng ta mới bắt đầu buôn bán chưa được hai ngày đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây