Ngũ Thừa Phong kia mới mười mấy tuổi đầu, đã phải chạy khắp trời nam đất bắc, công việc của hắn còn có độ nguy hiểm cao.
“Khó mà nói. Lần này chúng ta tới Dụ Châu, một nửa đi đường thuỷ, đường không xa nhưng thời tiết bên kia không tốt, lúc này đã bắt đầu có tuyết rơi, chờ tới khi chúng ta đi qua đó, không biết tình huống sẽ như thế nào. Nếu lúc trở về, thời tiết quá lạnh khiến đường sông kết băng vậy chẳng còn cách nào khác, đành phải chờ tan băng mới trở về được.”
Nếu bị đóng băng, có khi phải chờ đến ba tháng mới đi qua được.
Cũng vì nguyên nhân này mà Ngũ Thừa Phong càng nghĩ càng khó chịu từ hôm qua tới giờ.
Cuối cùng Lê Tương cũng hiểu vì sao buổi sáng hắn lại bày ra bộ dáng ủ rũ đó. Mắt thấy còn hơn một tháng nữa là ăn tết, nhưng hắn lại phải theo sư phụ ra ngoài áp tiêu, còn không biết khi nào mới được trở về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây