Từ trên lầu, vị trí ngủ của Quan Thúy Nhi hơi dựa sát vào tường. Nghe được thanh âm ở bên dưới, nàng ấy lập tức theo bản năng mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới. Vừa lúc chạm phải đằng sau gáy người nọ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, người nọ đang lặng lẽ cho đồ ăn ở thùng nước gạo vào miệng. Quan Thúy Nhi nghĩ một lát, cuối cùng nàng ấy không lên tiếng, chỉ yên lặng đóng cửa sổ lại.
Quá nhiều người có cuộc sống không dễ dàng, nàng ấy không giúp được cái gì, chỉ có thể làm như không biết, cho hắn một chút tôn nghiêm.
“Biểu tỷ, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
“Không, không thấy cái gì, chỉ là phát hiện ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây