Tất cả mọi người đều được một bữa ngon miệng, Lê Tương lại vội vàng dùng hộp đựng đồ ăn. Cũng may có tiệm tạp hóa vạn năng ở ngay bên cạnh, ở bên đó bất cứ vật nhỏ gì nàng muốn mua đều có thể mua được.
Nàng muốn đi qua tiệm sách, hiển nhiên không thể mang một cái mâm theo. Bà chủ bên đó xinh đẹp như tiểu tiên nữ vậy, muốn mang đồ qua tặng người ta, kiểu gì cũng phải chú tâm một chút.
“Tương Nhi, ngươi không ăn cơm ư?”
“Có nha, ta uống chén cháo là được, đã ăn xong rồi, rất nhanh.”
Lê Tương đâu thể bỏ đói chính mình? Kỳ thực, nàng còn lo lắng cho dạ dày của mình hơn những người khác nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây