“Đúng vậy, thôi, nói chuyện chính. Không phải là vừa nãy ta nói chuyện bán con cá mú sao đỏ kia sao. Ta tính đổi một chiếc thuyền lớn, đang chờ người ta làm. Nếu ngươi và Đào Mộc tình nguyện đi tiếp thì mỗi tháng ta cho hai ngươi tám mươi đồng bối, còn không muốn đi thì ta cũng không ép.”
Chủ thuyền giơ tay thảy cục đường vào miệng, tiếng nhai rắc rắc vang lên.
“Lúc trước cũng đã nói rõ bán cá mú sao đỏ sẽ chia tiền cho ngươi và Đào Mộc. Ta là người đã nói là làm, cho mỗi người các ngươi mười ngân bối. Hoặc là có một cách chia khác.”
Ngọc Linh nhướng mày, hỏi: “Cách chia nào khác?”
“Một cách chia khác đó là ta không chia tiền cho các ngươi, nhưng ta tặng lại chiếc thuyền đánh cá nhỏ kia cho hai ngươi. Các ngươi lấy đi làm gì ta không quản, bắt được cá gì ta cũng không hỏi. Nhưng mỗi tháng các ngươi phải chia cho ta một phần thu hoạch. Về nhân phẩm hai người các ngươi, ta có thể tin tưởng. Trước khi ta đến đây đã tới nhà Đào Mộc nói với hắn giống vậy rồi, hắn chỉ nói còn muốn suy nghĩ thêm. Cho nên hai người các ngươi tự thương lượng đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây