Ngọc Linh cũng đổi một bộ xiêm y đi ra ngoài, đầu tiên tu bổ lại chuồng gà, kéo ra một ván để bọn nó trú mưa. Mấy ngày qua đám gà bị nhốt trong nhà, làm trên mặt đất toàn là phân, thối không chịu nổi. Nàng ấy nhanh chóng lùa bọn chúng ra ngoài.
Trong lúc hai tỷ bận rộn, còn Ngọc Trúc chỉ có thể ngồi trên bậc cửa cổ vũ hai tỷ. Cơ thể yếu ớt của nàng không thể dầm mưa.
“Ngọc Dung muội, Ngọc Lâm, sao hai người không mặc áo tơi mà ra ngoài rồi.”
Ngọc Dung ngẩng đầu lau hạt mưa trên mặt, lúc này mới thấy rõ là hai huynh đệ Đào Mộc nhà bên. Đào Mộc vừa thấy nàng ấy đã thành người câm, người hỏi chuyện là đại ca Đào Thực của hắn ta. Hai huynh đệ này mặc áo tơi thật dày, một người khiêng thang tre, một người vác cỏ khô và ván gỗ.
“Đại ca Đào Thực, hai người đang đi đâu đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây