“Nàng nói gì kỳ vậy, nhỏ giọng chút. Người ta có tấm lòng chừa thứ tốt cho nàng còn không biết đủ? Đây là canh cá tuyết rất bổ dưỡng.”
Anh Nương không thèm biết canh cá tuyết gì đó, nàng ta chỉ biết canh cá là canh cá, nói hoa hòe cỡ nào vẫn là cá, nàng ta ghét canh cá nhất, ăn nhiều năm như vậy đã sớm ăn chán rồi.
“Nhà bọn họ hôm nay làm việc vui, chắc làm nhiều món mặn đúng không? Vừa rồi ta nghe người đi ngang qua nói thịt kho của nhà họ ăn ngon cỡ nào. Tại sao cho ta chỉ có hai món mặn một món canh thôi? Thấy ta sinh nữ nhi, không xứng được ăn ngon?”
Nhìn Anh Nương càng nói càng vô lý, Đào Thực nhíu chặt chân mày. Giờ thì Đào Thực mới cảm thấy tức phụ của mình hơi lạ, sao gần đây thường lôi chuyện sinh nữ nhi ra nói? Hơn nữa nói bằng giọng điệu ngày càng gay gắt, như thể chực chờ chửi lộn với người khác.
“Được rồi, càng nói càng kỳ cục. Nàng gần đây mới cai sữa, người ta bận rộn chuẩn bị hôn sự cho Ngọc Dung, làm sao biết mấy chuyện này? Cho nên thẩm thẩm nhà họ Diêu cứ nghĩ nàng không thể ăn đồ dầu mỡ, chuẩn bị món ăn thanh đạm chút cũng là không có gì đáng trách. Nàng muốn ăn ngon thì chờ qua vài ngày ta vào thành mua về nấu cho ăn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây