“Con nói nguyên văn từng chữ lại lần nữa.”
“Gã nói, mang tiền của ngươi về đi, chuyện của Ngọc cô nương ngươi bớt nghe ngóng đi. Nếu như để ta phát hiện ra ngươi ở đây lén tìm hiểu tin tức về Ngọc cô nương, thì ta sẽ báo ngay cho Tần đại nhân. Ngươi tự mà lo cho thân mình đi. Phụ thân, thật sự là chúng ta không thể quay về thành Cơ ư? Ở nơi này không tốt chút nào, ai cũng mặt nặng mày nhẹ với con được.”
Lời của Bạch Thu Thật vừa mới thốt ra đã bị phụ thân hắn đá cho một cước.
“Suốt ngày đi theo lũ bạn như chó như lợn của ngươi, cái khác thì không học được, nhưng chuyện tự cho mình là đúng thì học tốt lắm. Ngươi thì lấy thân phận gì, công tử quý gia hay là con quan? Người của Nha môn dựa vào đâu mà phải mặt mày gần gũi với ngươi. Nếu muốn sống những ngày tháng được người ta tâng bốc thì ngươi cứ quay về thành Cơ đi, ta có thể cho ngươi ba nghìn ngân bối để ngươi về tự phát triển.”
Nói thực, Bạch Thu Thực nghe thấy ba nghìn ngân bối thì đã động lòng rồi, nhưng hắn biết năng lực của hắn, ba nghìn ngân bối mà cho hắn thì chắc chắn không quá mười ngày sẽ bị hắn tiêu sạch. Mặc dù hắn ưa sĩ diện nhưng cũng không phải là kẻ ngu đần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây