Buổi tối trước khi ba tỷ muội đi ngủ, đột nhiên Ngọc Dung khuân cái hộp gốm cất thu nhập từ hoa quả ra. Mỗi lần có một ngàn đồng bối thì nàng đều đổi thành ngân bối, mấy ngày nay nàng cũng không nhớ bản thân đã đổi bao nhiêu lần nữa. Dù sao cũng không bán vải thiều nữa rồi, nên vừa hay tối nay kiểm kê luôn.
Vì số ngân bối không nhiều như đồng bối nên Ngọc Dung bèn để tiểu muội đếm. Vốn cứ tưởng đếm vài trăm sẽ khó khăn với tiểu muội, chẳng ngờ nàng đã đếm xong trong một lần.
“Mấy quả vải này tất thảy bán được hai trăm bảy mươi năm ngân bối!!” gương mặt của Ngọc Trúc phấn khích tới độ đỏ cả lên.
Chỉ dựa vào hai mươi năm cây vải này là có thể khiến người ở trên đảo này sống thoải mái qua ngày được mấy năm! Càng huống hồ năm mới còn có vải, năm sau nữa cũng có, đây là nguồn thu nhập mãi không cạn.
Cho dù bây giờ không làm mắm tôm buôn bán thì cả nhà cũng có thể sống sung yucs!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây