Đào nhị thẩm có thể phát giác ra tỷ muội của Ngọc gia đối với cả nhà bọn họ vẫn như vậy, trước sau như một, trong lòng tự nhiên cũng buông lỏng, không hề câu nệ. Dù sao bản thân bà cũng là một người tính tình sảng khoái, rộng rãi nên rất nhanh đã thích nghi được hoàn cảnh.
Hôm nay, gió thổi rất nhỏ, từng cơn sóng nhỏ lăn tăn đuổi nhau trên biển, cầm lái chèo thuyền là hai tráng hán Đào Thực cùng Đào Mộc, chính vì thế mà thuyền đánh cá rất nhanh đã cập bến trên hải đảo.
Nhưng mà, trên đảo rất yên tĩnh, bờ cát cũng không có dấu chân nào, hiển nhiên là người của Tần đại nhân còn chưa tới đây. Vì thế Ngọc Dung dẫn bọn họ đi dạo trên đảo trước.
Đào nhị thúc nhìn hải đảo không phải cây thì là cát, không rõ tỷ muội của Ngọc gia bỏ ra số tiền lớn mua đảo làm gì. Nhưng mà, đó cũng không phải là chuyện ông nên quan tâm, chuyện mà ông hiện tại lo lắng, là một chuyện khác. Dọc theo đường đi do dự thật lâu, ông vẫn không nhịn nổi mà hỏi.
“Dung nha đầu, hòn đảo này cháu bây giờ đã mua rồi, dĩ nhiên cũng là tài sản tư nhân của nhà cháu. Vậy nếu một ngày đó, ngư dân khi đi ngang qua, còn có thể lên đảo nghỉ ngơi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây