Lúc này thủy triều đã bắt đầu xuống, Ngọc Trúc ngồi ở cửa, nhìn các thôn dân túm năm tụm ba vác theo sọt đi về phía bờ biển, nàng suy nghĩ, vẫn quyết định chờ thêm một lát.
Người ta từ trong thành đến Thượng Dương, còn phải cần rất nhiều thời gian.
Lại một canh giờ nữa trôi qua…
Ngọc Trúc ngáp một cái, nàng buồn ngủ. Dù sao giờ này đến bãi biển cũng không bắt được hải sản gì, trời còn rất lạnh. Vì vậy, nàng hiếm khi lười biếng, trực tiếp chui vào ổ chăn ngủ nướng.
Trong lúc mơ màng ngủ, nàng cảm thấy mũi hơi ngứa, hắt xì một cái mới nhận ra có một người ngồi bên cạnh giường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây