Dư đại nương suy nghĩ lại cũng khó chịu, đều là bởi vì nam nhân kia, thanh danh nhà mình đều bị ông ta làm hỏng. Bà cả đời tính tình nhanh nhẹn, đến già lại không thể không ngấm ngầm chịu đựng như rùa rụt cổ ở trong viện này, hôn sự của nhi tử cũng chưa xong, thật sự khiến và khó chịu.
“Vậy Ngụy Bình không thể quản sao? Bọn họ nói chuyện quá khó nghe.”
“Quản cũng không quản được, miệng mọc trên người người ta. Chỉ là nói vài câu lời ong tiếng ve, cũng không thể bắt người ta vào trong lao. Dù sao ta đi đứng không tốt, con mắt cũng không được, mỗi ngày đều ở trong viện này cũng không nghe được vài câu lời ong tiếng ve của bọn họ, tùy bọn họ đến đi.”
Kỳ thật Dư đại nương từ trước cho tới bây giờ cũng không nói với nhi tử nhi nữ về mặt mũi của những người hàng xóm sau lưng bọn họ. Bọn họ qua qua lại lại cũng chỉ có thể nói vài câu kia, nghe đủ nhiều cũng không có cảm giác gì. Sống tốt cuộc sống của gia đình mình mới là quan trọng.
Bản thân người ta cũng không quan tâm, Ngọc Dung cũng không tiện nói gì nữa, chỉ là nghĩ trở về hay là nói với Ngụy Xuân một chút. Không có đạo lý nhi tử nhi nữ đều rất có tiền đồ, nhưng lão nương ở nhà bị người khác ức hiếp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây