Trong lòng Ngọc Linh lại không tình nguyện, lúc đưa bà mối kia đưa ra ngoài, vẫn móc mười đồng cho bối cho bà ta. Tiền tuy không nhiều lắm nhưng có thể coi như để bà ta nhận tiền rồi sẽ không ra bên ngoài tùy tiện làm càn lung tung gì nữa.
Sau khi tiễn bà mối Lưu đi, nàng ấy vội vàng cài chốt cửa lại, sợ lát nữa lại có thêm một người nữa tới.
Bà mối Cổ ngồi vào vị trí trước đó của bà mối Lưu, đầu tiên là mắng mỏ người cùng nghề một trận.
“Ngọc cô nương, may mắn là ngươi không đồng ý hôn sự này. Bà mối Lưu đúng là thiếu đạo đức, Đào Bách Cân thật sự là một cái hố lửa. Các ngươi có điều không biết, nhà bọn họ tuy là thôn trưởng đời trước, nhưng bởi vì huynh đệ trong nhà đông đúc nên mãi vẫn không giàu có được. Đặc biệt là sau khi xây phòng ốc, quả nhiên ngay cả tiền lấy vợ cũng không bỏ ra được. Chỉ có thể để lão đại lão nhị cưới trước. Lúc đến lão tam nhà hắn ta, bởi vì hắn ta lúc còn nhỏ lên núi bị ngã nên một chân đã bị quặt, hôn sự vẫn luôn không thuận lợi, mấy huynh đệ phía dưới phỏng chừng đã sốt ruột mới tìm bà mối Lưu đến.”
Ngọc Linh nhìn bà ta một hơi nói rất nhiều lời như này, vội vàng rót một chén nước đưa đến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây