Bị trục xuất ra khỏi thôn là một chuyện lớn sẽ khiến tổ tiên phải hổ thẹn, hai huynh đệ Đào Tử Hùng cho dù có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám sinh lại tâm này. Huống hồ, người tâm phúc trong nhà cũng đã đi rồi, phụ thân lại là người vô dụng, thân bọn họ còn lo chưa xong làm gì còn có tâm tư lần nữa đi làm xằng làm bậy trong thôn.
Chuyện này cứ như vậy vô thưởng vô phạt mà cho qua đi.
Ngọc Dung sao khi biết chuyện, chỉ là giáo huấn hai muội muội của mình một trận, ngược lại chuyện khác cũng không nói thêm gì. Dù sao người cũng đã khuất, bà Điền đó cũng đã chết, trong nhà vẫn còn đang lo tang sự, mà nàng lại nắm mãi không buông cũng quá vô tình rồi. Nói chung, dù sao cũng đã lấy lại được những hòn đá này về rồi cho nên chuyện này cũng nên dừng lại ở đây thôi.
Nếu không có mấy chuyện rối loạn này, nhà của Ngọc gia đã thuận lợi xây dựng xong rất nhanh, nhưng bởi vì nó đã xảy ra nên qua nửa tháng nhà mới của Ngọc Linh mới được xây xong.
Vốn dĩ muốn xây ngôi nhà này to một chút, nhưng Ngọc Linh nói nàng ấy không thích nhà mình rộng quá rồi lại vắng vẻ nên đã chia gian nhà to này thành hai phòng. Mái nhà thì trực tiếp dùng gỗ dựng lên, trải cỏ khô, dùng bùn trát nên rồi lại rải đá phiến lên, chắc chắn chống mưa chống gió vô cùng tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây