Đào Bảo Nhi giả vờ thở dài nói: “Chờ ngươi trưởng thành, là có thể gả cho cữu cữu ta.”
“Cữu cữu ngươi, Đào Bảo Nhi này, có phải ngươi còn mớ ngủ nên nói hươu nói vượn không.”
Ngọc Trúc trợn mắt lườm cậu nhóc, quay đầu chạy đến nhà Nhị Mao. Nàng muốn đi tìm Nhị Mao chơi, nàng chẳng thèm chơi với thằng nhãi này đâu.
“Ngọc Trúc muội muội, ngươi đừng chạy mà.”
Đào Bảo Nhi chạy còn nhanh hơn Ngọc Trúc, đi được vài bước đã chặn đường nàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây