Tạ Uyên dừng lại một chút rồi nhìn hai đứa con: “Các con còn nhớ Loan bá bá và Tề nhị cữu chứ?”
“Nhớ ạ!”
“Tề nhị cữu lúc trước rời đi còn nói bọn con không được quên cữu ấy, không ngờ đến giờ đã ba năm rồi.”
Tạ Uyên biết trí nhớ các con tốt, cũng biết chắc chắn bọn chúng sẽ nhớ rõ, nhưng hắn cũng không lại nhớ chi tiết đến vậy.
“Đó là vì Tề nhị cữu đã thành hôn rồi, đệ đệ các con vẫn còn nhỏ nên không thể lặn lội đường xa được.” Khương Minh Nguyệt nhìn nhi tử giải thích.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây