“Con có thể nhìn ra được dáng vẻ lúc đi bộ của ông ấy trông rất khác so với Chiếu Thủy và Vương thúc.”
Bồ Đào quan sát rất giỏi, điểm mạnh này đã được tiểu cô nương thể hiện ra từ khi còn rất nhỏ, hiện tại dù biết con bé đã nhìn ra được điểm khác nhau này nhưng Tạ Uyên và Khương Minh Nguyệt cũng không hề cảm thấy kỳ lạ.
“Trần quản sự hồi còn trẻ đã từng luyện qua một môn võ thuật rất đặc biệt, một ngày có thể đi được năm trăm dặm, nếu như ông ấy dùng toàn lực chạy thì còn nhanh hơn so với ngựa, thế nên một khi nông trại có xảy ra chuyện gì thì ông ấy cũng có thể lập tức can thiệp vào, đây cũng chính là người mà các thương nhân đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền để khiến ông ấy quản lý nông trại ngựa đó.”
Khương Minh Nguyệt cúi đầu nhìn nhi tử: “Sở dĩ Trần quản sự biểu hiện nghiêm nghị và đáng sợ như vậy là bởi vì để quản lý nông trại thì thực sự không hề dễ dàng chút nào, thật ra vào những lúc bình thường thì ông ấy rất dễ gần đó con.”
“Ừ, mới vừa rồi bọn họ còn luôn tươi cười với chúng ta mà, ánh mắt bọn họ cũng rất hiền lành, không hề giống với ông lão bán đồ chơi làm bằng đường mà hai hôm trước chúng ta mới gặp kia, tuy nhìn qua thì thấy ông ta trông rất hiền,
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây