Trên thuyền chở khách, Tạ Uyên thấy thê tử cứ nhìn về phía đảo Cá Trích với vẻ mặt hơi buồn bã, liền vươn tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Đảo Cá Trích cách chúng ta không xa, sau này nếu muốn nàng có thể đến bất cứ lúc nào.”
Khương Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Một nhà bốn người trở về phủ Nguyên Giang thì trời đã về chiều, Tạ Uyên nhìn khê nữa rồi hỏi: “Hôm nay chúng ta ăn bên ngoài nhé?”
“Được! Chúng ta đến lầu Vọng Giang đi! Đã bốn năm rồi không đến đó, đúng là nhớ thật.”
Tạ Uyên ôn nhu đáp: “Được!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây