Khương Minh Nguyệt vỗ nhẹ tay nàng ấy an ủi.
“Ta không gặp nàng ta là được.”
Phủ Nguyên Giang không lớn, thương nhân nổi tiếng chỉ có vài người, hơn nữa đại đa số đều kết thông gia hay có quan hệ làm ăn với nhau. Năm xưa, Dương gia bị mất một lô hàng hóa, sắp phá sản, là cha đã giúp họ một tay, cho nên trước khi Khương gia gặp chuyện, quan hệ với Dương gia vẫn luôn tốt đẹp, mặc dù nàng và Dương Tuệ bất đồng quan điểm nhưng trên mặt mũi vẫn phải hòa thuận.
Năm đó nàng xuống nước cứu Tạ Uyên tuy là làm việc tốt, nhưng dù sao cũng làm tổn hại đến danh tiếng của khuê nữ, lúc đó mấy người Ân Vân đều đảm bảo sẽ giữ kín như bưng không nói ra ngoài, nhưng không ngờ sau khi về nhà Dương Tuệ đã lập tức tung hê chuyện này ra, đây cũng là nguyên nhân khiến nàng bị cha cấm túc.
Sau đó Khương gia bọn họ gặp nạn, Dương gia là kẻ đầu tiên trở mặt đâm sau lưng, chèn ép công việc làm ăn của Khương gia, vì vậy hai nhà đã sớm không còn nể mặt mũi, đến thời điểm này, Khương Minh Nguyệt không cho rằng mình còn có lý do để gặp Dương Tuệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây