Ân Vân dừng lại một chút, tò mò hỏi: “Nhanh kể cho ta nghe, ngươi và Tạ Tri phủ quen nhau thế nào? Ta nghe nói hắn là trạng nguyên, có đúng vậy không?”
Khương Minh Nguyệt gật đầu: “Ngươi còn nhớ năm ta đến tuổi cập kê, các ngươi đã mời ta đến sông hồ Nguyên du ngoạn không?”
“Tất nhiên là ta nhớ, vốn là để mừng ngươi cập kê, ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, không chỉ khiến thanh danh của ngươi bị tổn hại không ít mà còn bị bá phụ trách phạt nữa.”
Khương Minh Nguyệt cười khẽ.
“Cho đến giờ phút này ta vẫn không hối hận vì đã cứu người, huống hồ ta lại còn cứu được một mối lương duyên tốt đẹp nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây