Tạ Uyên cúi đầu, dịu dàng nhìn Đoàn Tử và Bồ Đào.
“Không có vấn đề gì, bọn nhỏ rất ngoan ngoãn.”
Khương Minh Nguyệt gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt các con, dịu dàng nói: “Hôm qua, a Nương đã viết một bức thư cho mấy người Lục di, thúc thúc của con. Ta dự định hai ngày nữa sẽ gửi về kinh. Con có muốn viết thư cho nghĩa phụ của con hay không?”
“Vâng, chúng con viết thư, a nương cũng giúp chúng con gửi thư hỏi xem bọn họ có khỏe không, được không?”
“Được!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây