Khương Minh Nguyệt viết xong thư nhưng không gửi ngay vì nàng nghĩ các con có thể sẽ về, nói không chừng sẽ viết thêm vài câu nữa.
Tạ Uyên đưa Loan Diệc và Tề Vịnh Tư đi mua những thứ họ cần trên đường. Thấy nơi này cách rất gần với Nam Nhai sầm uất nhất, hắn nghĩ rằng Đoàn Tử, Bồ Đào đi bộ lâu như vậy cũng sớm đói bụng rồi. Sau khi hắn cùng thương lượng với Loan Diệc và Tề Vĩnh Tư, hắn đưa mấy người họ đến Nam Nhai.
Nam Nhai là thế giới tràn ngập các sạp ăn đường phố của phủ Nguyên Giang. Đoàn Tử nắm lấy tay Tạ Uyên, nhìn đây một chút, nhìn kia một chút, đầy tò mò đối với mọi thứ.
Ngược lại, Bồ Đào thì thành thật hơn nhiều, cô bé được Tề Vịnh Tư ôm trong tay, từ trên cao nhìn ngó xung quanh, sau đó chiếc mũi hồng của cô bé giật giật, nghiêng đầu nhìn vào một cửa hàng trước mặt.
Tạ Uyên nhìn theo ánh mắt của con gái, không khỏi mỉm cười. Con gái hắn thật biết hưởng thụ. Cả một con đường này, chỉ có quán heo quay nổi tiếng nhất và ngon nhất trên phố.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây