Khương Minh Nguyệt tỉnh lại đã là giờ Tỵ, nàng lười biếng nằm ở trên giường trở mình mấy lần, chỉ là không muốn ngồi dậy.
Tạ Uyên trở lại phòng ngủ, nhìn thấy thê tử lăn lộn trên giường, hắn nhếch lên khóe miệng hỏi: “Nàng tỉnh rồi!”
Khương Minh Nguyệt lăn tới mép giường, dùng tay phải nâng cằm, nhìn trượng phu mình đi tới “Ừ” một tiếng.
Y sam thê tử hắn rộng thùng thình, cảnh vật bên trong không bị cản trở, nhìn thấy đủ đầy cảnh đẹp núi đồi bên trong đó, hầu yết của Tạ Uyên chuyển động, đồ gia truyền đã chuẩn bị rục rịch ngóc đầu dậy.
Khương Minh Nguyệt nhìn ánh mắt càng nóng bỏng hơn của trượng phu mình, nàng nhìn theo tầm mắt của hắn, cúi đầu nhìn xuống, mặt hơi đỏ lên, vỗ vỗ lồng ngực hỏi: “Bồ Đào và Đoàn Tử đâu rồi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây