Đêm đó, một nhà bốn người ngủ ngon lành. Khi ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường, Đoàn Tử bị chói nắng, phải mở mắt ra, cậu vô thức muốn vặn vẹo thân người, bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ vỗ nhẹ vào người cậu, cậu lập tức không dám lộn xộn nữa.
Đầu tiên, cậu liếc nhìn tỷ tỷ đã không biết thức dậy được bao lâu rồi, sau đó quay đầu nhìn cha nương đang ngủ ngon lành, che cái miệng nhỏ cười khúc khích.
Tiếng chim hót líu lo bên ngoài đã đánh thức Tạ Uyên dậy. Nhìn hai đứa con nằm bất động trên giường không biết đã thức từ bao giờ, ông cha già Tạ Uyên âu yếm hôn lên trán chúng rồi chỉ vào Khương Minh Nguyệt, ra hiệu suỵt một tiếng với hai đứa trẻ.
Bồ Đào và Đoàn Tử đồng thời gật đầu.
Ba người cha con lặng lẽ rời giường, đi ra bên ngoài phòng ngủ. Tạ Uyên cũng không nhờ nha hoàn hay nhũ nương giúp đỡ, hắn thuần thục mặc y sam cho Đoàn Tử và Bồ Đào, ấm áp nói: “Con ngồi yên! Cha sẽ chải tóc cho con.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây