Khương Minh Nguyệt gật đầu: “Nhắc mọi người đừng để lại cái gì.”
“Vâng!”
Sau khi Bình Quả rời đi, Khương Minh Nguyệt lấy một trăm lượng bạc ra đưa cho Vương Trung.
“Đi đưa cho những người chèo thuyền hộ ta, khoảng thời gian này bọn họ cũng vất vả rồi, lại…”
Tạ Uyên cưỡi ngựa đến bến thuyền, vừa nhìn đã thấy ngay Khương Minh Nguyệt, nàng mặc một cái váy màu xanh lá, đứng song song với hắn, gió nhẹ thổi qua, hoa giả màu tím trên đầu nàng, nhẹ nhàng lay động như đồ thật, con ngươi trong veo giống như một khe nước suối trong núi sâu, thanh thuần mà xinh đẹp, khiến hắn không thể rời mắt được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây