“Tôi cứ tưởng...mình đang mơ. Cảm ơn...Cảm ơn ông đã đến...đưa tiễn tôi.”
Tạ Uyên thấy Trương Trọng Nhạc đang nhìn mình, nói: “Hận thù của chúng ta đã kết thúc, chỉ cần Trương gia không gây phiền toái thì ta cũng sẽ không làm khó Trương gia.”
Những lời cuối cùng Trương Trọng Nhạc nói là: “Cảm ơn.”
Thẩm Mặc nhìn bàn tay đang dần trượt xuống, đứng dậy đi ra ngoài, Tạ Uyên vội vàng đi theo. Tuy Thẩm Mặc giấu rất kĩ những Tạ Uyên vẫn nhận ra được tâm trạng ông ấy không tốt, cho nên hắn cũng không lập tức đưa người về.
“Chắc đây là lần đầu sư phụ đến đây, để con dẫn người đi dạo.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây