“Ngươi không cần cảm kích ta quá mức. Ngươi biết rằng ta có mặc áo giáp, và trong tình huống đó, chỉ có cứu ngươi, chúng ta mới có thể sống, ta không có sự lựa chọn nào khác.”
Mặc dù lời nói của Tạ Uyên không dễ nghe nhưng lại khiến Mao Tử Tuấn cảm thấy ấm áp.
“Nếu lần sau chuyện này còn xảy ra, ngươi không cần phải cứu ta, cứ chạy đi nếu có thể. Mạng sống của ngươi đáng giá hơn ta.”
Khóe môi Tạ Uyên hơi nhếch lên.
“Ngươi nói chúng ta là bằng hữu, ta làm sao có thể bỏ rơi bằng hữu, một mình chạy trốn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây