Tuy rằng lần này có chút mạo hiểm, nhưng tất cả đều đáng giá, nếu như lần này hắn không mạo hiểm, thì e rằng hắn vẫn phải cùng Trương Trọng Nhạc đánh nhau thêm mấy tháng nữa, và mấy tháng này hắn ở bên này, thì ở bên đó của thê tử chuyện gì thì đều có thể phát hiện ra hết, cho nên nguy hiểm sẽ cực kỳ lớn, thế là hắn không đợi được nữa rồi. Hơn nữa hắn và Minh Nguyệt, củng với các con đã xa nhau hơn nửa năm, cho nên hắn nhớ bọn họ rồi, còn là rất nhớ rất nhớ nữa.
Tuổi thơ của bọn trẻ chỉ kéo dài có mấy năm như vậy, cho nên hắn muốn cùng chúng trưởng thành, không muốn để mình chỉ trở thành người phụ thân trong ký ức của bọn chúng.
Khi Khương Văn bước ra khỏi nha môn của tri phủ, thì có một nhóm người lập tức vây quanh hắn.
“Khương lão gia, Tạ Tri phủ tỉnh lại rồi sao?”
“Khương lão gia, Tạ Tri phủ không sao chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây