Khương Văn rót một chén trà, đút cho tiểu tế uống rồi nói với thê tử mình: “Tiểu Uyên đã tỉnh rồi, bà cũng nên yên tâm được rồi đó, trong tộc bên đó, bà quay về nói với họ một tiếng, tránh để mọi người lo lắng.”
“Được!”
Thẩm Băng Tâm dặn dò tiểu tế mấy câu, sau đó đứng dậy, vội vàng rời đi.
Đợi trong phòng chỉ còn lại Khương Văn và Tạ Uyên, ông mới nhìn tiểu tế một cách không hài lòng rồi nói: “Lần này con cũng quá mạo hiểm rồi.”
Tạ Uyên cười yếu ớt, đáp lời: “Con cũng không ngờ là Trương Trọng Nhạc thật sự dám giết con.” Tạ Uyên hít một hơi rồi mới nói tiếp: “Con vốn tưởng rằng ông ta biết sự việc đã kết thúc thì sẽ chủ động nói chuyện với con, nhưng không ngờ ông ta vẫn muốn trả thù.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây