Đến giờ Thìn, Khương Minh Nguyệt nghe Bình Quả bẩm báo, nhớ đến ba hôm nay Tam thúc đều dậy sớm đứng ngoài cổng nhìn xung quanh thì cảm thấy hơi khó chịu. Sao mà tình thương của cha nương lại nặng nề như vậy? Bọn họ làm con cái cả đời cũng không rõ.
“Dọn cơm đi, ta nghĩ Lục tỷ và Lục tỷ phu sắp đến rồi.”
“Vâng.”
Ăn điểm tâm xong, Khương Lão Tam lại đi tới đi lui ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài.
“Sao còn chưa về nữa? Có gả đi xa lắm đâu, có hai, ba bước chứ mấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây