“Tiểu cô nương, ta đến đây để mua vải, dù sao cũng coi là khách hàng mà! Ngươi xem thái độ vừa rồi của người hoả kế kia ra sao, ta chỉ hỏi thêm mấy câu, bà ta đã trưng ra khuôn mặt doạ người kia, nói cái gì mà có thích mua hay không, không có tiền thì tới Cẩm Tú Phường làm gì. Tính tình ta cũng dễ nhịn, muốn sờ qua vải một chút, nhưng bà lại mở miệng nói sờ vào hỏng, ta có đền nổi không...”
Lão nhân gia cảm xúc kích động, nói xong lời cuối cùng còn dùng từ địa phương Uyển Bình mắng mỏ vài câu.
Khương Minh Nguyệt để bà ấy tuỳ ý phát tiết, chỉ yên lặng lắng nghe, đợi cảm xúc bà ấy bình tĩnh lại một chút, lúc này mới lên tiếng.
Khương Minh Nguyệt nói bằng tiếng Uyển Bình, có Tạ Uyên dạy dỗ, lại hàng ngày tiếp xúc với người ở đây, nàng đã có thể nói được một ít phương ngữ Uyển Bình, mặc dù có một số từ phát âm không chính xác nhưng việc giao tiếp với khách hàng đã không thành vấn đề.
Nàng bỏ ra thời gian một nén nhang trấn an được khách nhân, khi cắt vải theo yêu cầu của bà ấy, nàng còn cắt thêm một ít nữa, sau khi tươi cười tiễn khách nhân ra khỏi Cẩm Tú Phường, Hạ thẩm giơ ngón tay cái lên khen ngợi nàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây