“Nha đầu ngốc nhà ngươi này, những lời như vậy không thể nói ra được, để người khác nghe thấy sẽ nguy hiểm.” Nhậm Thị phản ứng rất mạnh, chỉ hận không bịt miệng củaThạch Lựu được thôi.
“Vậy ra trong lòng của Nhậm thẩm cũng đồng tình với Thạch Lựu tủ phải không ạ?” Hà Hoa tính tình hoạt bát nói ngay.
Nhậm Thị có hơi lúng túng, mặt đỏ bừng lên.
Khương Minh Nguyệt nhìn cảnh này mỉm cười, trái ngược so với bọn họ, những thứ trong cung, nàng được ăn nhiều hơn một chút, trước đây cách dăm ba hôm Tạ Uyên lại mang về một ít bánh điểm tâm, nói thật lòng là số bánh điểm tâm đó cũng được làm giống như bình thường thôi, chỉ có điều những điều đó không tiện nói ra ngoài.
Bồ Đào và Đoàn Tử đã mười một tháng tuổi, đã có thể nói được một số từ đơn giản. Thấy mọi người đang cười, chúng mở to đôi mắt to tròn, tò mò nhìn Khương Minh Nguyệt: “Vui… vui… cười.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây