Khương Minh Nguyệt dừng một chút, tò mò hỏi: “Tạ đại ca, tại sao sau khi thi Hương xong ngươi không tham gia thi Hội mà lại ra ngoài du ngoạn? Ta biết đi du ngoạn không chỉ vất vả mà còn là một việc rất nguy hiểm.”
Dù sao trong lúc du ngoạn có thể gặp phải bất cứ chuyện gì, lạc đường, gặp phải sơn tặc, hắc điếm, thuyền bị lật, v.v. Trước đó lúc còn ở nhà, Khương Minh Nguyệt đã nghe nói mấy chuyện như vậy rồi.
“Bởi vì lúc đó ta không chắc chắn có thể thi đậu Tiến sĩ.”
Tạ Uyên nhấp một ngụm trà, thấm giọng, nói: “Nếu ông trời phù hộ cho ta, nói không chừng có thể yết bảng, đương nhiên, khả năng lớn nhất là thi rớt, nếu đơn giản chỉ là thi rớt thì cũng thôi đi, sợ là sợ ta có khả năng cai rơi xuống bảng phụ, là bảng đồng tiến sĩ.”
Khương Minh Nguyệt biết đồng tiến sĩ, người ta thường nói, đồng tiến sĩ cũng giống như làm phu nhân, nếu thật sự trở thành đồng tiến sĩ, sau này không có cơ hội tham gia khoa cử, chỉ có thể làm quan nhỏ, hoạn lộ gần như không có cơ hội thăng tiến được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây