Một miếng mì phay vào bụng, hai người không nhịn được nhíu mày, ai cũng biết đồ ăn của thư viện Hằng Sơn rất khó ăn nhưng không ngờ có thể khó ăn đến trình độ này.
Hai người đối diện, phì cười nhìn vẻ ghét bỏ của đối phương, tuy rất chê nhưng hai người vẫn là ép mình ăn cho no.
Khoảnh khắc đặt đũa xuống, Thẩm Du như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta vốn tưởng sau khi được nhận vào thư viện Hằng Sơn sẽ được sống trong thư viện, không cần bôn ba chạy qua chạy về mất thời gian, nhưng giờ thì ta nghĩ lại rồi.”
Ngày nào cũng bắt ăn đồ dở như vậy thì cậu xin kiếu.
“Dù chúng ta có nhà ở kinh đô nhưng nếu không ở thư viện, đi tới đi lui ít nhất phải mất nửa canh giờ, vẫn hơi lãng phí thời gian.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây