“Đúng vậy, công phu thêu thùa của Lâm thị rất giỏi, khi còn trẻ thường đến tiệm chúng ta thêu thùa kiếm sống, tiếp xúc nhiều nên biết được một số chuyện của bà ấy. Số mệnh bà ấy không may mắn, tuổi còn trẻ đã trở thành góa phụ, tất cả gánh nặng trong nhà cứ như vậy đều đổ lên người bà ấy. Bà ấy lại là một người ngoan cường, cho dù trượng phu qua đời, cũng không để nhi tử nghỉ học, tiếp tục thêu thùa chu cấp cho nhi tử học hành. Sau này, đôi mắt bà ấy dần mờ đi, không còn nhìn thấy rõ đồ vật, người nhi tử kia của bà ấy là một người hiếu thuận, sau khi thi đậu đồng sinh thì xin một công việc ở trong huyện nha, từ đó về sau hắn không cho bà ấy tiếp tục thêu thùa nữa, mời được đại phu trong dược phòng chữa trị đôi mắt bà ấy nhìn thấy lại được.”
Vừa rồi chúng ta nói chuyện phiếm vài câu, biết được nhi tử của bà ấy muốn tham gia thi phủ, không có thời gian quan tâm đến bà ấy nên bà ấy đã lén làm chút bánh ngọt đem bán, phụ giúp cho gia đình.”
“Họ Lâm? Có phải nhi tử bà ấy tên là Lâm Hàn Sơn không?” Hạ thẩm đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, ngươi biết nhi tử của bà ấy sao?”
“Ta biết, hắn học chung trường tư với tôn nhi của ta. Hài tử này nổi danh hiếu học, lại vô cùng tiết kiệm, giấy luyện chữ đều là dùng đi dùng lại, vì tiết kiệm tiền mà không ăn cơm ở bên ngoài...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây