Tạ Nhu nhẹ nhàng ‘ ừ ’ một tiếng.
“Bọn họ thật nhỏ!”
“Trước Kia Tiểu Lan cũng nhỏ như vậy, sau đó chậm rãi mới lớn lên.”
Khi Tạ Nhu và nữ nhi nói chuyện, tầm mắt vẫn luôn đều không dời đi từ trên người Bồ Đào, Đoàn Tử, nàng ấy rất tưởng ôm bọn họ một cái, nhưng rốt cuộc nhịn xuống.
“Bọn họ cũng không sợ người lạ.” Tạ Nhu thấy hai người Bồ Đào mở to đôi mắt rất lớn nhìn nàng ấy, còn thường thường ‘ a a ’ một tiếng, giống như đang nói chuyện với nàng ấy, trong lòng vô cùng vui mừng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây