Thời gian trôi qua từng giây, giờ Tuất bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân dồn dập, Khương Văn bỗng chốc đứng lên, ông mới từ sau bàn đi ra, cửa đột nhiên bị người từ ngoài đẩy ra, Khương Văn nhìn người đi vào, tim vẫn luôn treo cuối cùng rơi xuống, thở dài một hơi.
Thẩm Băng Tâm nhìn vẻ mặt trượng phu lo lắng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thả lỏng xuống ôn hòa nói: “Đừng lo lắng, chúng ta đã trở lại.”
Khương Văn đỡ thê tử ngồi xuống, rót một ly trà đưa cho bà hỏi: “Mọi người vẫn khỏe chứ?”
“Mậu thiếu hiệp, Tiểu Võ đều bị thương.”
Khương Văn nghe vậy không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây